Monday, April 23, 2012

Những vần thơ.. cóc 33. Út Phượng

Thiệt tình em Út Phuợng.
Nghịch ngội thiệt.. hết đường.
Nói mà không sợ ngượng:
“Trẻ không tha nha nường.
Còn già Út hổng thương!” (*)
Ai cũng cho vài chưởng.
Nặng thì vô dưỡng đường.
Nhẹ cũng vào nhà thương.
Né đâu cũng bị vướng.
Nữ lưu thật ngoan cường.
Sống mãi tận Tây phương.
Thò tay ra đủ hướng.
Á, Úc vẫn coi thường.

1:-“Hai Hoàng oai như tượng.
Nha Trang vào bậc vương.
Thế mà dính mấy chưởng.
Đâm dở dở ương ương.
Biển đời bơi sung sướng.
Ái ân chuyện đời thường.
Tặng rượu Minh Mạng vương.
Vai a ra to tướng.
Uống chung ngọt như đường.
Thế mà chưa kịp sướng.
Toillet chạy thấy thương.
Lúc bụng hết bị chướng.
Ngó lại chỉ thấy giường.
Còn đâu nưã người thương!!!”
Tưởng rằng chuyện đuà thường.
Bịnh thiệt rồi nghe Phượng!!!
(Trích trong ái ân tuổi 60 cuả Út Phượng)

2- Giáo Già trên miệt thượng.
Nước Mỹ riêng  một phường.
Đạp xe nào có sướng.
Thân thể gầy trơ xương.
Thế mà gặp Út Phượng.
Còn đòi nện vài thương.

3- Lão Minh t số vượng.
Nên Út nể trăm đường.
Ấy thế mà đừng tưởng.
Út ta vẫn phong vương.
Đẩy ba lão lên giường.
Sáu chục cho hái hương!
Già mà còn đòi sướng.
Đời sẽ rất thảm thương!
Nhưng Minh già gặp Phượng.
Còn gạt  thêm mấy đường!!!
Lão buồn nên quát tướng.
Tặng Út Phượng vần “ương.”
(*)_Trẻ không tha, già không thương.

No comments:

Post a Comment