Hồi
hổm, ghé chơi Thủ Dầu Một. Tui cùng Phan Trần lóc cóc đánh xe ngựa ghé quán em Tám Chảnh uống gụ. Kính
qua, kính lại một hồi, đâu uống hết cỡ chừng 20 lít “Vương tửu” tục gọi là “Nhị
thập bát tú ngự tửu” thì cả hai cùng ngà ngà. Nhà thơ cóc mí nhà thơ muối hết còn
giữ được vẻ nghiêm trang thường nhật mà cười nói luôn miệng, chắc là vui lắm.
Hết
chuyện blog, qua thơ văn, qua thiên văn, địa lý chiêm tinh. Phan Trần càng nói,
thì kẻ hèn này càng phục kiến thức của bạn mình, đúng là Phan Trần học rộng, biết
nhiều lại thêm những kinh nghiệm sống nữa nên cái gì ở đời cũng biết. Ngà ngà
say, Phan Trần "phè cánh nhạn" nằm xuất khẩu thành thơ xướng ngay một bài:
Say;
Ngàn
hoa rực rở nắng lung lay
Bát
ngát hương trời thoảng nhẹ bay
Đảo
đảo thăng thiên bầy bướm lượn
Điên
điên bình địa những chàng say
Mang
tình non nước ru thơ nhạc
Trút
gánh lợi danh gởi gió mây
Sảng
khoái cùng ai bên mái lá
Trà
châm chưa cạn rượu thêm đầy…..
(Phantran)
Hay, càng
thấy bạn biết nhiều thì chủ tịt nhà này càng cảm thấy mình nông cạn trí khôn, học
hẹp, biết ít mà dóc tổ thì nhiều. Nói một thôi một hồi, mà càng nói lâu, ngồi lâu
thì rượu càng phát tán ra khắp lục phủ, ngũ tạng. Khiến cả hai ông ‘trời con’
không còn điều khiển nổi lời ăn tiếng nói nữa. Nghĩ một đàng mà nói lại thành
nghĩa khác.
Thấy
tình hình khẩn trương, Tám Chảnh đóng bớt cửa quán lại để riêng tiếp hai ông
“tiên tửu,” để các ngài có “nổ” miểng khỏi văng xa ra ngoài gây thương tích cho
người qua lại.
Đúng
lúc mà cả tâm hồn, trí khôn của chủ tịt đang phục về kiến thức của Phan Trần sát
đất thì, chủ tịt không tin ở tai mình khi được Phan Trần khen:
“Đệ
là đệ phục huynh lắm lắm, thiên hạ chắc chỉ có mình huynh, (sic) huynh tiên đoán cứ
như thần, đến “lấc cấc tử” tiên sinh ngày trước có giỏi thì cũng giỏi đến thế là
cùng.”
Đang
ngà ngà mà được khen chủ tịt cũng như tỉnh lại, mũi nở ra, mặt vênh lên, giương
mắt ngó cô em Tám Chảnh, thấy y thị cười duyên, mắt lại nhìn chủ tịt đá lông
nheo nữa kìa trời.
Nhưng
để tự nhún nhường ra rằng mình khiêm hạ, chủ tịt mới hỏi rằng:
“Đệ
nói gì huynh đây không hỉu, gì mà đoán như thần, gì mà “lấc cấc tử?”
Đệ
đã say chưa dzậy Phan Trần?”
Vẫn
cái giọng nhừa nhựa hơi men, Phan Trần qủa quyết là chưa say, nói chắc như đinh
đóng cột:
“Huynh
còn nhớ không? Năm ngoái huynh báo trước cho bạn bè biết, tết vào đúng mùng một,
tháng giêng. Không sai lấy một ly ông cụ.” Đệ phục huynh qúa ‘chời.’ Sẵn cuối năm
đến rồi, ở đây chỉ có đệ với cô em Tám Chảnh, huynh có thể tiết lộ điều gì sắp
đến được không?”
“À
ra vậy, hèn gì đệ gọi huynh đây là “lấc cấc tử” nhà ‘chim tinh da’ số dzách, ‘chùm’
thiên hạ phải không?” Vậy cũng sẵn sắp hết năm, chủ tịt cũng lại tiết lộ một điều
để bạn bè cùng nghiệm xem nhé. Sau khi Thay y phục hoàng bào, mang kiếng đen cẩn thận, rồi cũng đưa tay bấm độn, mặt thộn ra trông thấy ớn, sau đó mới lấy trớn mà phán rèng:
Theo
thuyết âm dương, tuần hoàn của vũ trụ, năm nay phải hết “Tháng Chạp” Năm Quý Tỵ.
Thì Tháng Giêng Năm Giáp Ngọ mới bắt đầu.
Haha, "chim tinh gia" phán y như thần, cấm sai tẹo nào! :)
ReplyDeleteCám ơn Zip. Thế Zip cũng công nhận Minht nhà này phán y như thần đấy nhé. hi hi :)
DeleteHahahaha.... Hoan hô hiền huynh chủ tịt MinhT .... Thiên tuế thiên tuế.... thiên thiên tuế .... lâu lâu hiền huynh tung một chiêu thật nà thần sầu quỷ khốc, phục huynh sát đất á... blog thật tuyệt diệu tuyệt vời... bà tám Chảnh vừa đọc xong mà mừng khen ngợi hết xảy con cào cào áh! Hiiiiiiiiii :D
ReplyDeletePhan Trần lại tung hê làm mũi Minht đây phải giữ chặt, sợ nó nổ tung lại mất nét đẹp "chai" hi hi :)
DeleteCám ơn Phan Trần nhiều nhé..