Monday, December 27, 2010

23/10. Tôi đi treo tay...

Trong tích tắc, chiếc thang ngả thật nhanh và chữ ‘ngờ’ đập thẳng vào đầu tôi và nó cũng không quên bồi mạnh thêm vào cái cổ tay phải cuả tôi nưã. Tôi rớt nhanh xuống đất từ độ cao chừng hơn mét rưỡi, không thể phản ứng gì kịp, tai tôi chỉ còn nghe thảng thốt từ miệng mình kêu lên chữ ‘ồ men’. Lồm cồm bò dậy, ngó cánh tay cong vòng gần bàn tay, tôi chắc mẩm là tay mình đã gẫy!

Chuyện đã rồi, thế là “nói chi cũng muộn màng!” Tôi chuẩn bị mang tay mình đến bịnh viện cho người ta khám chưã xem sao. Ngồi chờ làm các thủ tục, tôi có ý quan sát và để ghi lại chuyện lần đầu tiên tôi nhập bịnh viện ở Úc.

Tại nơi nhận bịnh cuả khu cấp cứu. Muà này là Muà Giáng Sinh, phòng làm việc cùng các giường bệnh, lối đi, chỗ nào cũng trang trí ngập mầu sắc Giáng Sinh, nhìn cũng làm cho người bịnh cũng cảm thấy nhẹ nhàng và vui với không khí gia đình ngày lễ. Cô y tá hỏi tên tuổi và xin xem chỗ vết thương cuả tôi và hỏi tôi có đau lắm không, coi qua vết thương, cô lôi trong ngăn lạnh lấy một túi nylong đá lạnh loại dùng cho cấp cứu, quấn quanh cổ tay tôi nơi bị bầm và cong, xong mời tôi về chỗ ngồi chờ cô làm thủ tục chuyển tiếp.

Tôi về nơi hàng ghế mà cũng đã có nhiều người đến trước tôi đang ngồi chờ. Dù là phòng cấp cứu, nhưng những ca như tôi chỉ là loại nhẹ phải đợi. Nước lạnh làm cái đau trong tay tôi có dịu đi tí chút. Mọi thủ tục được chuyển qua hệ thống computer cuả bịnh viện, cứ theo thứ tự mà có những người khác gọi tôi để làm thủ tục tiếp. Sau mỗi lần, tôi lại được mời ngồi chờ.

Người y tá già từ trong phòng bước ra trên tay cầm hồ sơ gọi tôi vào phòng khám. Bà mở cưả mời tôi vào, miệng hỏi thăm tôi và giới thiệu bà là y tá sẽ khám sơ khởi cho tôi trước khi bác sĩ khám. Bà mời tôi nằm lên giường được trải khăn trắng tinh, lấy trong tập hồ sơ hỏi tên và cột tấm thẻ có tên tuổi và mã số bệnh nhân mới in từ máy ra quấn quanh cổ tay lành lặn cuả tôi. Hỏi về bịnh lý, các loại thuốc tôi đang dùng, có bị dị ứng với thứ thuốc nào không? Bà cũng đo máu, lấy các thông tin đầy đủ ghi vào hồ sơ bệnh lý đặt trên bàn nơi cuối giường bệnh.

Rồi một cô rất trẻ, lại trông rất tươi xinh đến bên giường giới thiệu là bác sĩ, hỏi thăm tôi bị té như thế nào, coi hồ sơ và hỏi thêm cũng những điều tôi đã nói. Rờ những đầu ngón tay cuả bàn tay đau và hỏi tôi có còn cảm giác gì không? Cô giải thích sơ qua về phương pháp trị liệu vết thương cuả tôi, hỏi lần cuối tôi ăn trước khi bị nạn và khuyên kể từ giờ phút này, tôi không nên ăn uống gì thêm để chờ trị liệu. Cứ chừng 15 phút, một cô y tá có nhiệm vụ theo dõi đến đo máu và ghi vào trong hồ sơ bệnh lý.

Thế là tôi được đưa qua phòng chụp X-Ray, chuyên viên đặt tay tôi theo mấy thế mà bác sĩ chỉ định, tôi được chụp 3 lần rồi về giường nằm. Phim chụp được chuyển trong computer, nên thấy tôi về giường là bác sĩ lại màn hình computer mở coi. Có vài người được gọi đến để bàn bạc cách điều trị. Bác sĩ lại trở lại chỗ tôi nằm và nói theo ý cô, tôi sẽ phải gây mê để kéo cánh tay gẫy nứt cuả tôi cho thẳng lại và sẽ băng lớp bột mỏng, sau đó mấy ngày, sẽ khám lại rồi nếu không có gì trục trặc sẽ bó cứng luôn.

Một y tá đẩy xe y cụ đến, lật tấm thẻ trên tay tôi coi lại tên tuổi và cũng không quên hỏi tên tuổi tôi lần nưã, đo máu và nhịp tim, trước khi lấy kim chích ghim sẵn vào trong mạch máu để lấy máu xét nghiệm, truyền dịch hay tiêm chích khi cần. Cô lấy hai ống máu loại xét nghiệm và khoá ống lại rồi đẩy xe y cụ đi.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ đã sẵn sàng cho ca điều trị cuả tôi xong. Một y tá nam đến đẩy nguyên cả giường bệnh tôi đang nằm đi đến một phòng khác. Các y tá ở đây chờ sẵn, mỗi người một việc, người nối dịch truyền vào kim ghim sẵn, người dán các nút gắn giây theo dõi điện tim, máy đo máu tự động, đẩy các máy móc đến quanh giường, một bàn với các cuộn bột, thau đựng nước để sẵn sàng, đầu tôi được nâng lên để chụp cái mặt nạ thở Ôxy vào mũi tôi. Khi mọi việc đã xong, thêm một bác sĩ nưã đến giới thiệu, ông sẽ gây mê cho ca điều trị cuả tôi, tôi sẽ ngủ sâu trong vòng 15 phút. Hỏi tôi có bị dị ứng thuốc không? Khi giải thích xong và tôi đồng ý, ông cầm ống thuốc lên coi và hỏi lại nhân viên 100 ml? OK. Ông nhìn tôi và bơm ống thốc vào trong ống nối, hỏi tôi có thấy gì không? Chừng mấy giây sau tôi mới thấy môi mắt tê tê, vưà kịp gật đầu thì ông bơm đủ số thuốc và tôi thăng.

Cũng đâu cỡ bằng số thời gian dự trù, tai tôi nghe những tiếng tíc tíc đều đều từ máy đo tim tôi phát ra, người y tá bó cho tôi hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi thấy cánh tay ấm hơn do bột toả nhiệt, một người bắt đầu gỡ các giây nối từ người tôi đến các máy, chai dịch truyền thấy đã lép xẹp, cô chỉnh nút cho những giọt cuối cùng và khoá lại.

Khi tất cả máy móc đều trả lại vị trí cũ, trừ có máy Ôxy được để lại cho tôi tiếp tục thở thêm. Tôi được một nữ y tá đẩy giường tôi sang phòng chụp quang tuyến, đến phòng vắng, cô nói lớn: X-Ray và bỏ đi, từ bên trong, có người ra nhận tôi đẩy đến nơi chụp. Chụp xong, cô đưa phim lên máy coi sơ thấy rõ ràng, cô OK. Và đẩy giường tôi về nơi có số giường cũ 20.

Họ để tôi nằm nghỉ cho thật tỉnh táo lại, rồi ông y tá phương phi như Thánh Santa nhưng không có râu. Mặc đồ màu trắng đến giải thích bịnh trạng cuả tôi, cô y tá lại đến đo máu và ghi tiếp vào hồ sơ bệnh lý, sau đó ông nói tôi ngồi dậy và hỏi có thấy chóng mặt gì không, chờ một chút ông lại nói tôi đứng lên xem phản ứng thuốc mê có còn ảnh hưởng gì tới tôi không? Ông chỉ tôi cách tập tay rồi kêu tôi theo ông sang phòng băng bột, ở đó ông mở computer chỉ tôi xem vết gãy trong tay tôi. Cuối cùng, ông lấy giây và treo tay cho tôi đeo vào cổ ra về.... Tôi chào mọi người và mọi người cũng vui vẻ chào lại vì tôi không phải nằm lại để diều trị mà chỉ đến khu khác tái khám mà thôi....

53 comments:

  1. Cuối năm cái xui nó tới để cho đầu năm mới mọi sự may mắn sẽ tới !

    ReplyDelete
  2. Cám ơn TTKH. Hy vọng là như vậy.

    ReplyDelete
  3. Trường hợp của bác được cho thở Oxy. Ở VN thở oxy có nghĩa là thập tử nhất sinh! Có người nhà nghèo quá không có tiền trả tiền thở Oxy dài ngày đành ngậm ngùi để người thân ra đi!

    ReplyDelete
  4. Thôi mà, gần hết năm rồi. Lão bạn già bị nạn vậy sang năm mới sẽ hên lắm đó. Ráng điều trị cho chóng lành nha. Chúc Lão và gia đinh mạnh khỏe, bình an...

    ReplyDelete
  5. Chú kể tỉ mỉ, đọc để biết y tế Úc ra sao, M thì cũng thử y tế P roài, cũng khá hiii.

    Nhưng chắc case của chú là cấp cứu, chớ trước khi gây mê họ bắt M phải hẹn gặp bác sĩ gây mê, ổng giải thích cho mình biết gây mê ra sao, hậu quả bất ngờ không chờ đợi có thể ra sao, và cuối cùng khi biết chắc mình hiểu có nguy hiểm thì ổng ký giấy bảo có thể gây mê cho mình, rồi mới tiến hành phẫu thuật đuợc.

    Tóm lại như M có lần kể trong 1 entry.. ở đây không thấy khẩu hiệu dán đầy tường "lương y như từ mẫu" nhưng họ cũng tử tế lắm, nhập viện là biết chắc chắn mình được chăm sóc dù chỉ cầm theo cái thẻ bảo hiểm là đủ, chẳng có mang theo tiền bạc để làm bất cứ chuyện chi.

    ReplyDelete
  6. Quên, coi hình thấy ông Santa bị treo tay làm sao lái xe tuần lộc được hè, chắc năm nay có phụ tá Thiếm chủ tịt hiii

    ReplyDelete
  7. Vậy mà toàn bộ đều miễn phí cả. Cám ơn trời và cám ơn đời, cám ơn người.

    ReplyDelete
  8. Cám ơn Laodochanh. chắc nhờ những lời chúc cuả mọi người mình sẽ mau lành.

    ReplyDelete
  9. Chúc anh mau lành tay. Chúc anh và gia đình một năm mới tràn đầy hạnh phúc và an bình.

    ReplyDelete
  10. Năm nay xe tuần lộc cho nằm xó rồi:)

    ReplyDelete
  11. Cám ơn lời chúc và hy vọng mình sẽ mau lành.

    ReplyDelete
  12. Cám ơn lời chúc và hy vọng sẽ mau lành.

    ReplyDelete
  13. Đúng May cũng thấy họ không biết treo khẩu hiệu và càng không biết các thủ tục "đầu tiên?"

    ReplyDelete
  14. Đau gì thì đau vẫn viết ẻn rành mạch là hem sao

    ReplyDelete
  15. He he he, hổng sao. Vậy là sang năm anh sẽ may mắn đấy vì đã xã xui cuối năm rồi hé!

    ReplyDelete
  16. Cách làm việc ở Úc ũng tựa như ở Đức thôi .
    Cái quan trọng mà em thấy là ,dù có bảo hiểm hay không trong trường hợp cấp cứu họ cứu trước rồi tính sau .Lúc này có thẻ bảo hiểm thì tốt ,còn nếu không có cũng chả sao ,họ cứ cứu trước (bởi vì vẩn còn thằng xã hội sau lưng).

    ReplyDelete
  17. Chúc anh mau chóng bình phục nha.Người Úc hiền lành và kiên cường can đảm lẹ lẹ làm thêm vài bài thơ Cóc Tía ba ngày tết Vietnam anh Minh hén.

    ReplyDelete
  18. Thì viết đưọc mà chậm, với lại cứ mổ chữ chhứ có phải cầm viết đâu.:) Chứ cầm viết tay trái chắc đọc được cũng khó lắm:)

    ReplyDelete
  19. Cám ơn Cậulongbachai:) hy vọng là như vậy.

    ReplyDelete
  20. Thì người thầy thuốc chỉ biết chưã bệnh, cứu người chứ tiền bạc không phải là trách nhiệm cuả họ, và nhất là họ làm trong trách nhiệm thầy thuốc nên không phải xin ý kiến "lãnh đạo:" hu hu.

    ReplyDelete
  21. Cám ơn nhiều, vâng sẽ cố thả vài chú cóc con ăn tết.

    ReplyDelete
  22. Đau thế chứ vẫn có đủ tỉnh táo để quan sát và về viết lại tỉ mỉ thế thì giỏi nhất chủ tịch !
    Mấy cái bệnh viện tư bản này chả thấy hỏi "thủ tục đầu tiên" hay " bồi dưỡng " gì cả , thua xa thiên đường xhcn !hihi

    Thế là cái vụ
    " đưa tay với thử trời cao thấp
    xoạc cẳng đo xem đất ngắn dài "
    đã kêt thúc những cái xui cuối năm , chúc chủ tich mau chóng khoẻ để ... giã cua làm riêu và tiếp tục nuôi cóc !

    ReplyDelete
  23. Chỉ còn có một tay chiêu.
    Thiên hạ vẫn bảo đập niêu vẫn lành.(*)
    Cua đâu để giã nấu canh.
    Chi dăm chú cóc nhảy quanh bên mình:)

    (*)Tay chiêu đập niêu không vỡ:)))))

    ReplyDelete
  24. Bệnh viện tận tình quá ... Chúc anh mau thả tay xuống còn bắt tay mùa xuân nữa đấy

    ReplyDelete
  25. Cũng mong là mau khỏi phải đeo tay:)

    ReplyDelete
  26. điều trị miển phí chắc là bảo hiểm hở anh !,chỉ có một tay mà cứ thăm mọi người đều đều quả là siêu nhân đó anh !chúc anh chóng lành vui khỏe nha !

    ReplyDelete
  27. Bên này người dân đều được hưởng y tế miễn phí cả, ai mua thêm bảo hiểm thì được hưởng thêm.

    ReplyDelete
  28. Mt nghe mọi người nói dân nước Uc là sướng lắm , nhất là trẻ nhỏ được ưu tiên phải ko bác

    ReplyDelete
  29. ....Và rồi .Tui nằm điều trị trong bệnh viện ÚC !.....sẵn computer .....tui leo lên blog báo cáo cho các bạn hay ......TUI GÃY TAY ...hiiiiii chúc mạnh tay khỏe chân nhé CT !

    ReplyDelete
  30. Chú bị gãy tay mà đánh máy hay thật, Bác sĩ nơi đây chữa trị cẩn thận và nhiệt tình chú hả? chúc chú mau hồi phục và may mắn trong năm mới chú nhé

    ReplyDelete
  31. Vâng, Úc cũng như các nước khác chăm sóc cho dân rất kỹ. "dân chủ" mà, không chăm khoá sau họ đuổi xuống về vườn viết hồi ký kiếm sống:)

    ReplyDelete
  32. Hề hề... biết còn phải nói:)

    ReplyDelete
  33. Ngi không, nằm hoài cũng chán, mà tay cũng cỡ vài ba tháng mới lành, mới đó mà đã gần 2 tuần rồi, không tập đánh máy một tay chắc buồn lắm. Cám ơn lời chúc cuả cháu nha, chắc mau lành:)

    ReplyDelete
  34. Tất niên mà vẫn xui...chắc tân niên nhiều may mắn chú nhỉ...!

    ReplyDelete
  35. Hy vọng tốt cho tất cả mọi người.

    ReplyDelete
  36. Ui chu choa, mấy hôm nay CT lu bu không biết anh chủ tịch bị treo tay ! Hic !Chúc anh mau bình phục
    Cuối năm xã xui để năm mới 2011 tràn đầy măn may & hạnh phúc nha anh M.

    ReplyDelete
  37. Cám ơn Cẩm Tuyến, hy vọng mau khỏi để dễ thăm bạn bè hơn.

    ReplyDelete
  38. Anh Minh ở Úc, Nilan cũng có chị gái ở Cabera, Nilan có sang Úc năm 2005.
    kể ra cũng hên là anh Minh bị gẫy tay chứ không có gẫy chân ( gẫy chân không đi được)
    Chúc tay anh mau lành để gõ cộc cộc với bà con

    ReplyDelete
  39. Cám ơn đã hỏi thăm. Thật không hên vì nếu hên đã chẳng gẫy tay:) Nhưng tai nạn làm sao mà tránh được nhỉ? Sang năm 2005 cũng lâu rồi, có kỷ niệm gì về nước Úc không nào? Chúc vui đón năm mới nhé.

    ReplyDelete
  40. Tai qua nạn khỏi là mừng rồi anh ạ. May mà còn gõ được vi tính chứ không buồn chết được, bạn bè xa gần lại lo lắng vì không biết có chuyện gì xảy ra .

    ReplyDelete
  41. Cũng biết và vui vẻ chấp nhận cả hạnh phúc cũng như khổ đau mà NY. Chỉ là vui cũng kể mà buồn cũng kể, chứ mình lúc nào cũng lạc quan mà:)

    ReplyDelete
  42. Bó bột một thời gian cũng lành, chắc không sao đâu chú.
    Hi vọng Tết này ...gõ bàn phím dễ hơn hén.

    ReplyDelete
  43. Đúng vậy, chờ thời gian thôi. Cám ơn Trứ nha.

    ReplyDelete
  44. Hí hí hí …. hiền huynh già rùi mà còn chơi nghịch tự bẻ tay …. Nhưng còn thua đệ í ạ…. từ hồi nhỏ đệ còn tự bẻ giò rồi vô nhà thương Chợ Rẫy nằm chơi một tháng … he he he he ….(đệ đã viết bài “Tôi ăn tết” ở nhà cũ, đệ sẽ lục kiếm lại tái nạm huynh xem nhá), chúc hiền huynh mau lành để ăn tết ta con mèo cổ truyền nha. Thân mến.

    ReplyDelete
  45. Cám ơn PT hì hì, già rồi còn nghịch ha PT? Giờ đeo tay ngồi gõ chờ lành.:))))

    ReplyDelete
  46. Anh gãy tay có chút xíu vậy mà được chữa trị và chăm sóc chu đáo ghê. Đúng là nền y học các nước tiên tiến có khác.

    ReplyDelete
  47. Vậy mà từ bưã đến giờ khám khám chụp chụp cả chục lần rồi đó.

    ReplyDelete
  48. Uả có vụ đó nưã sao? :)))))

    ReplyDelete
  49. Tại vì cái tội thích.. trèo.
    Leo thang té một cái vèo... gẫy tay. Ha ha.

    ReplyDelete
  50. :( Con buồn khi biết tin này Bác ạ. Bác giữ sức khỏe Bác nhé!

    ReplyDelete