Nhớ
cha.
Ngày
này cách đây 40 năm. Làm sao tôi có thể quên được một buổi sáng ấy. Một buổi sáng
khi xóm ngõ tôi ở còn im ắng, trừ nhà tôi đèn thắp sáng suốt đêm, để những người
“giúp kẻ liệt” chăm sóc cho thầy tôi đang trong cơn hấp hối.
Rồi
việc gì đến đã đến. Khi ngày mới chưa đến. Tiếng chuông nhà thờ buổi sáng chưa
kịp đổ hồi chuông nhất. Tiếng động cơ của các chuyến xe đầu ngày cũng chưa chạy
trên đường lộ băng ngang trước nhà. Thầy tôi thở “hắt ra” vài hơi rồi từ từ im
hẳn. Cả nhà tôi oà lên tiếng khóc, nhất là mẹ tôi cứ gào lên như muốn níu kéo gọi
thầy tôi sống và quay lại. Các em tôi còn đang say trong giấc ngủ nghe tiếng khóc
gào, cũng tỉnh dậy rồi ngơ ngác khóc theo!
Hôm
nay, có một kỷ niệm lớn trong gia đình tôi, để cho tôi và gia đình tưởng nhớ đến
người cha yêu quý đã ra đi cách nay vừa đúng 40 năm dài.
Thường
mỗi dịp này, tôi cũng viết vài dòng khi đến ngày huý kỵ, năm nay tôi không viết
bài mới, mà chỉ sửa lại, thêm vào những ký ức ngày xưa.
Mấy
ngày qua, tôi cứ suy nghĩ để nhớ về kỷ niệm của cha mình, nhớ cách ăn, nết ở của
ông đối với thân nhân, bạn bè, làng xóm. Nhớ đến sự hiếu khách của ông ở vùng nông
thôn ngày ấy, để cả nhà cũng vui lây được phục vụ những vị khách chung của gia đình.
Làm
sao tôi có thể quên được nhỉ, vì chẳng ngày nào tôi chẳng mang cái khay ly chén
bằng nhôm mỏng ra mà dùng cát trộn tro bếp kỳ cọ cho sáng trắng. Kỳ cọ sao cho
cái khay và cái tích nhuôm có những vòng tròn đáy ly ám màu chè màu nâu nhạt,
phải biến đi, để trắng sáng lại.
Trong
khi đó, anh tôi nhóm lửa bỏ ấm nước lên bếp để đun sôi. Còn mẹ tôi ra chợ cũng
gần đấy chờ bà bán chè xanh mang hàng ra là mua một mớ đem về.
Thầy
tôi thì sau khi kéo vài hơi thuốc lào cho đã cơn thèm sau giấc ngủ dài. Tiếng điếu
bát kêu tanh tách một hồi và từ miệng thầy tôi thở ra một đám khói trắng lơ lơ
xám, vương vương bay lên mái nhà. Sau điếu thuốc đầu ngày đó, thầy tôi mới lôi
cái phin cà phê ra hãm một ly thật đặc. Các em tôi cũng chỉ chờ có vậy và đợi
được uống sái nhì. Các em tôi không nghiền cà phê, nhưng chủ yếu là các em thích
được hưởng cái vị ngọt của đường trong ly cà phê đã loãng.
Khi
tích nước chè xanh được hãm thật đúng điệu. Chè xanh rửa sạch, vò nhàu ra rồi bỏ
vào tích, chế nước sôi vào một ít, rồi đổ nước đầu đi. Sau đó mới đổ cho đầy tích
nước. Để giữ độ nóng của tích nước, tích nước lại được bỏ vào trong cái dành tích.
Chờ chè ngấm và thục ra một mầu nước xanh như ngọc. Vị ngòn ngọt, chan chát, lúc
đó tôi còn nhỏ, chẳng biết thưởng thức những vị mà làm nên hình ảnh cha tôi.
Rồi
bạn bè cha tôi đến chơi, chuyện trò rôm rả bên bàn chè xanh và khói thuốc lào.
Các thầy giáo dậy ở trường học ngay trước cửa nhà tôi, lúc đó trường không có văn
phòng, chưa có người tạp vụ. Cứ mỗi tiết dậy xong, các thầy đều rủ nhau ghé vào
nhà tôi uống nước.
Hôm
nay ngày giỗ cha tôi, một kỷ niệm xa xưa lại về. Con viết mấy dòng để nhớ lại hình
ảnh cha. Như thông lệ hằng năm, nhà con lại sum họp đọc kinh cầu nguyện cho cha
và cũng có mấy mâm cơm để các cháu ngồi ăn trong ngày trọng đại này.
Năm
nào cũng thế, kể từ 40 năm qua, cái món ăn mà cha đã từng công phu làm cho chúng
con ăn lại được làm cho con cháu thưởng thức. Đó là món nem. Giờ thì dâu rể và
đặc biệt cả các cháu, dù nội hay ngoại các cháu đều sinh ra ở nước ngoài, tất cả
đều biết ăn và thích món ăn đó. Các cháu gọi món đó là món của ông nội.
Thời
gian dài như một đời người, dù có dài hơn thế nữa, chúng con cũng luôn nhớ về
cha. Cầu xin Thiên Chúa nhân từ, xin đón nhận linh hồn cha về hưởng nhan Thánh
Ngài nơi nước hằng sống. Chúng con chỉ tiếc một điều là cha đi qúa sớm, khi chúng
con chưa có ai làm được việc gì để báo hiếu và phụng dưỡng cha!
13/3/2014.
No comments:
Post a Comment