Tôi post hai bài: Anh muốn em đi chẳng trở về và ví dầu tình bậu muốn thôi. Bà xã bận việc không có thời gian để đọc. Hôm nay mới đọc và thở dài một cái bằng từ Melbourne đến Sài gòn chứ không ít, xong ngán ngẩm nhìn tôi mà ái ngại phán rằng: dại!
Tôi còn chưa hiểu ra sao thì bà ấy lên lớp. Ối cái nhà lão ‘chủ tịt’ yêu quý cuả em ơi, đúng là “ngài” cái tật lớn hơn cái tuổi. Ở với nhau hơn 40 năm mà sao em thấy ‘ngài’ có cái tật chẳng biết giấu ai một sự gì cả? Vui cũng khoe, mà buồn cũng khoe, khoẻ khoe đã đành, mà bịnh tí cũng la làng!
Tôi còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu được ý phu nhân muốn phán bảo điều gì thì ‘nàng’ nói tiếp:
Như cái bịnh cuả “ngài” đó, so với thiên hạ thì đã thấm vào đâu! Thế mà đã la toáng lên là hết thuốc, là phải phẫu thuật là.. là. Vân vân và vớ vẩn!
‘Nàng’ lại bê đến cho tôi ly cà phê bốc hương thơm nghi ngút, kèm vài lát bánh mì điểm tâm buổi sáng, tay làm, mà miệng nói:
Ở vào cấp ‘nãnh đạo’ cao cấp như “ngài”. Đau vậy chứ có mà đau nưã, người ta cũng phải im lặng, chứ nói ra thiên hạ biết, dễ mất chức như chơi. Vì mình có muốn “hy sinh” thêm, người ta cũng cứ kéo xuống vì lý do sức khoẻ! Ấy là kể vào lúc chưa có kẻ thù, chưa có phe, có đảng. Chứ giờ này, thiên hạ thấy chức là cứ như mèo thấy mỡ! Muốn mua bằng tiền, có tiền, đòi bằng cấp ư? Có bằng cấp. Sức học kém thì mua bằng cấp giả, thậm chí có bằng tiến sĩ Mỹ mà không biết tiếng Anh, thế mới gọi là giỏi hơn cả thần đồng.. tiền.
Tôi rụt rè lên tiếng:
Dưng.. mà
Nàng mát mẻ:
Còn dưng ma, dưng mà cái gì?
Tôi nói:
Anh là “chủ tịt muôn năm” mí lại dễ chừng có mấy ai dám nhận mình là hội viên cuả cái hội SV này!
Lại nghe ‘nàng’ thở dài đánh cái sượt, nhìn tôi thương hại và nói:
Thật rõ chán cho “ngài”. Không có ai nhận là hội viên khi hội không có mùi “kim tiền” cơ. Chứ kể từ ngày dưới sự “nãnh đạo” anh minh cuả “ngài”, lại “khét tiếng” với cả thế giới. Đến liên hiệp quốc cũng sợ mà cấp cho hội hàng chiệu Dollars mỗi năm để sinh hoạt, mai này họ “công bố” (đừng đọc lái là cô Bống nha) thiên hạ biết đến hà rầm. Thiếu gì những người hiền lành như tên “vũ phu”, chuyên thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, chồng chuá vợ tôi, cũng sẽ mua gỗ về đóng trang thờ bà ngay ấy chứ!
Nghe ‘nàng’ nói đến như vậy mà người minh mẫn như “chủ tịt” mới kịp hiểu ra, tôi vội đứng dậy lấy khoan điện và buá. Bà xã tôi hỏi:
Ông đang đau mà còn tính làm cái gì vậy?
Tôi vội trả lời:
Tôi tính khoan và bắt ốc cái ghế tôi đang ngồi cho chặt.
Hừm..
Bà xã là nhà cố vấn minh mẫn nhỉ!!! hihi
ReplyDeleteNói chung là chủ tit vẫn sợ Bống dành mất chức . Heeee
ReplyDeleteCái ghế của "chủ tịt" vẫn rất là chặt chẽ đấy thôi..hihi
ReplyDeleteĐiều này khõi phải chứng mình. "Chuẩn không cần chỉnh" Mượn lời ai đó nói dùm.
ReplyDeleteKhông lẽ có "hội chứng Bống" thật sao ta.
ReplyDeleteCám ơn TTM nhiều mình cũng bắt vít chặt rồi.
ReplyDeleteHi hi..cười một chút cho vui.
ReplyDeleteHá há, cái entry này của anh Minh xứng đáng là entry của "chủ tịt". Vừa hóm vừa châm biếm...
ReplyDeleteÁ à a, nghe "chủ tịt" phu nhân phán như thế chắc "chủ tịt" phu quân cũng thở dài đánh sượt một cái rõ dài, cỡ từ Melbourne đến Sài Gòn chứ chẳng chơi.
Em gởi cho anh Minh một ghế nè, phòng hờ không có ghế kia thì ngồi ghế này, vẫn là chủ tịt như thường anh hén
ReplyDeleteCười có chút thôi sao:))
ReplyDeleteHi hi, trong khi chờ đợi tới phiên cứ đuà cho vui Zip nhỉ:))
ReplyDeleteGhế này ghế nghỉ hưu chứ đâu phải ghế "chủ tịt" đâu Zip:))
ReplyDeleteEm qua xem chủ tịch đã bắt ốc cái ghế mình xong chưa để mà chúc mừng chức chủ tịch vẫn không bị lung lay đây. :))
ReplyDeleteChủ tịch hội SV ....có lung lay ...thì khoái chứ sao ?
ReplyDeleteƠ hay, đến tệ cho bạn bè! Đã bảo "chủ tịt" muôn năm mà cò hồ nghi kià:)) Cứ chúc mừng đều đều chứ.
ReplyDeleteÔi giàng ơi! Thế thì thổi mạnh cái là bay cho khoái đi:((
ReplyDeleteheheheh chị nhà hay thiệt biết cách chọc cho chủ tịch giận là hay lắm rồi nghe hừm cái là biết !... E ra anh đóng lại ghế không phải sợ nó lung lay vì người khác dòm ngó mà vì ... hừm đây !!! hahahah
ReplyDeleteHi hi, Hôm nay có Nam Phong lại có Gió đời chủ tịt sẽ còn bay cao, bay cao mãi nhỉ? Cám ơn bạn bè nhé:))
ReplyDeleteĐầu tuần chị ấy "lớp lên" thì anh hảy cứ lắng nghe cho rùi .Hơi đâu mà hậm mà hừm ,ghế anh vẩn chắc ...dể gì .....xụm ....bà che(è) háháháhá
ReplyDeleteThư rãăăãn mờ Ròm ơi ời:)
ReplyDeleteVậy anh Minh đã bắt ốc vít cái ghế chắc chưa vậy ? Nghe chị nói thấy cũng lo thiệt (-:
ReplyDeleteVít bắt chặt rồi, đỡ lo. Cám ơn Marg nhiều nha.
ReplyDeleteNgồi chặt chú nhá. :))
ReplyDeleteSao lại đòi ngồi...... "chặc(t) anh chủ tịch vậy há ? ......híhíhí
ReplyDeleteChủ tịch ui ....ngừ ta vừa ngồi vừa đòi chặc(t) anh kìa háháháhá
Đã bảo là "chủ tịt" muôn năm mà.:))))
ReplyDeleteChặt tiếng Bắc là ngồi chắc đó Ròm hi hi:))
ReplyDeleteEm thích là mình cảm thấy thích phát biểu thì cứ phát biểu văng mạng đi chủ tịt ạ !
ReplyDeleteThì vui là chính mà. Cám ơn Andro.
ReplyDelete