Chơi khăng hình trên net
Trong cả cái tuổi nhí ấy, bạn đã bao giờ đi
ăn trộm chưa nhỉ? Nói thật đi, trộm vặt thôi, như đi qua vườn ổi nhà ai đó, tôi
dám cá đố bạn mà lại không thò tay bấm xem trái ổi chín chưa đấy! Không á.
Không mà trái ổi mới bằng ngón chân cái mà nó đã chằng chịt dấu móng tay bấm
vào thế kia à! Có mà bạn cũng đã ngứa tay bấm nó rồi chứ, mà dấu ai chứ dấu sao
nổi tôi. Bấm rồi thấy nó chín, cái miệng bạn cũng đâu có chiụ nhịn, bẻ đại nó
ăn xem sao, như xin chủ vườn một trái thôi, đừng bẻ hết của người ta là bạn đã
tốt lắm rồi. Tôi cũng thế, cũng đã vài lần đi ăn trộm vặt rồi đấy. Nay xin viết
lại như là một lần xưng tội với mọi người vậy.
Ở Bùi Chu, thời chúng tôi còn nhỏ. Nói tới
nuôi cá, chúng tôi đều nghĩ tới ao cá của ông Trùm Bân. Còn nói tới trái cây
hẳn bạn nghĩ ngay đến vườn cây ăn trái nhà ông Trùm Tạm. Nghe cái tước đi đầu
cái tên của các vị, hẳn bạn cũng hình dung được sự đạo đức của họ.
Nhân một mùa phục sinh, năm nào thì tôi chẳng
thể nào nhớ cho nổi, nhưng tôi lại không thể nào quên được có một mùa phục sinh
như thế. Đang thơ thẩn chơi với nhau, tôi, anh Rụ, anh Kiều. Chẳng biết ai nảy
ra ý kiến kiếm cái gì bỏ miệng cho đỡ buồn. Trời về mùa phục sinh vào tháng
hình như nóng nhất trong năm vì nắng. Cái nắng chang chang, nắng của Tháng Ba,
Tháng Tư. Nắng gay với mưa. Nắng hết cỡ, như trời đem hết nắng còn sót lại của
mùa nắng ra mà nắng, để còn chuyển qua mùa mưa. Anh Kiều rủ đi ăn trộm ổi về ăn
chơi! Tôi bàn ra nên nói họ chửi chết! Anh Kiều vốn hay nghĩ và nói ngược đời
một tí nên nói lại:
- Mẹ mày ngu, mùa này
họ xưng tội cả rồi, nên đâu có ai dám chửi mình. Nghe hay hay, chúng tôi đi ra
suối men theo bờ bụi quanh co để tìm đường đi ăn trộm ổi thật.
Ăn trộm thì có trường lớp nào dậy đâu! Nhưng
chúng tôi biết là việc chúng tôi làm là không chính đáng, mà đã không chính
đáng thì chúng tôi phải đi đứng lén lút, mà lén lút tức thì phải tìm đường gai
góc mà đi. Trong khi đi cũng phải dòm chừng thiên hạ nữa chứ! Để tránh mặt hết
mọi người, kể cả con nít. Ấy đã sợ vậy đấy, mà gỉa dụ có gặp đứa con nít nào nó
thấy, dám dọa lại, mày mà nói cho ai biết, mày chết với tao. May cho chúng tôi
trên đường đi, chẳng phải gặp một ai cả. Đến được mục tiêu, chúng tôi đứng bên
này ao, anh Rụ tình nguyện đi thám sát. Anh lội qua ao, đi vào trong vườn, lom
khom đi dòm từng gốc ổi. Tôi với anh Kiều đùa trông cũng giống ăn trộm đấy nhỉ?
Một lát sau, anh đi ra nói chẳng có gì. Chúng tôi rút quân. Lang thang đi về
gốc cây Lục Vừng ngồi nghỉ. Ngồi chuyện trò chúng tôi nói:
- May mà mình không
phải phạm tội! Một đứa nói:
- Tội gì?
- Thì tội đi ăn trộm
ổi chứ còn tội gì.
- Mẹ có vài trái ổi
ranh mà tội với lỗi gì.
- Vài trái ổi ranh!
Mày thử tưởng tượng chuyện cái trứng gà chưa? Cái trứng nở ra con gà. Con gà đẻ
ra một rổ trứng. Rổ trứng nở ra cả bầy gà. Mấy chốc mà trở thành triệu phú.
- Mẹ vậy chắc trái ổi
ương ra hàng nghìn cây, chắc ra rừng ổi rồi thành tỷ phú mất.
- Cần gì phải ương,
qủa ổi chín ông ấy bán rồi mua cái vé số, trúng một triệu dễ dàng.
- Thế theo chúng mày
mình có tội không?
- Tội gì mà tội,
chúng mình có làm gì đâu nào?
- Theo tao chúng mình
đều có tội, này nhé trong kinh cáo mình đấy, chúng mày đọc hàng ngày, có còn
nhớ không? Phạm tội trong tư tưởng, lời nói, việc làm và những điều thiếu sót.
Mình phạm ráo cả rồi, làm sao mà lại không có tội.
- Nói như mày, đến
thánh cũng chẳng thoát tội!
-Ôi thôi đi mày, đừng
có lo vì Đức bà bầu chữa kẻ có tội mà, với lại Nếu Chúa cũng chấp tội Chúa ơi!
Ai sống nổi.
- Vậy mùa phục sinh
mà hai thằng mày xưng tội chưa nào?
Chuyện con nít, chúng tôi cứ lan man tưởng
tượng để nói vung tí mẹt về những chuyện vô thưởng vô phạt. Đấy, chuyện đi ăn
trộm của chúng tôi nó như thế đấy!
Chơi quay hình trên net
Giờ, không biết đám trẻ con bằng tuổi chúng
tôi ngày ấy có còn chơi quay không? Tôi nghĩ có còn thì cũng ít lắm, vì giờ
kiếm đâu ra cây, kiếm đâu ra những con dao rựa, tìm đâu ra những con dao quắm.
Sợ nói tên dao ra, chưa chắc các em nhỏ đã biết chúng. Mà gỉa dụ có những thứ
đó, chưa chắc các em đã biết đẽo. Ngày đó, rừng còn nhiều lắm. Đi đâu cho xa,
vào ngay sau chỗ nghĩa trang xứ đạo bây giờ, hay vào sau chỗ nhà ông xã Am, nhà
Thám hoa bây giờ đã có rừng rồi. Tìm cây Sầm, hay những loại cây nào cứng, thật
cứng để mang về đẽo quay. Con dao rựa hay dao quắm, nặng và sắc cứ từ từ cầm cả
dao và cây đập mạnh xuống cái kê cứng. Lưỡi dao ngọt sắc, đi ngọt sớt, nghe sồn
sột, cắt cái cây theo ý ta để làm cái đầu con quay như cái nón đều đặn. Rồi cái
thân quay, cái chân quay, đều thật đều. Nhiều anh còn lấy mảnh sành chai gọt
cho con quay thật nhẵn, cân đều để quay không lắc, quay tít, quay lâu, tiếng
trong chúng tôi gọi là quay ngủ, quay không nhảy khập khiểng. Đóng cái đinh
đúng ngay tâm của chân quay, tìm được khúc giây nữa là đủ đồ chơi rồi. Nói thì
nghe vậy chứ tôi đâu có biết đẽo quay đâu! Muốn có con quay cứ phải nhờ anh Rụ
đẽo cho để có mà chơi với bạn bè. Có con quay rồi mà kiếm sợi giây cũng đỏ con
mắt, mê qúa dám rút giây rút quần ra để chơi lắm.
Chơi quay phải có bạn, để quay mình có bị
chết, nó cứu ra ngay, không có nó vào hùa, nó hầm quay mình rục xương luôn. Tay nào đẽo quay giỏi, nó mang hai con quay đi chơi, hễ
bị hầm, nó bỏ con quay cùi vào, còn khi chọi nó bỏ quay chiến ra chơi. Cũng
phải kể lại cách chơi quay một tí chứ nhỉ. Khi có ba bốn tay có quay, để khởi
đầu gọi là đồng quay, anh nào mà quay sống lâu thì được quyền ưu tiên không
phải bỏ quay vào vòng. Cái vòng được ai đó vẽ, to nhỏ tùy. Cái vòng coi như nhà
tù, ra khỏi vòng mới có quyền chơi. Những anh chủ của những con quay chết
trước, đặt quay vào giữa vòng, chân quay chụm vào với nhau. Người có quay còn
sống ưu tiên chọi quay vào, muốn cứu ai thì đánh quay làm sao để quay mình hất
đưa quay của người ấy ra khỏi cái vòng oan nghiệt ấy. Khi các con quay đã ra
hết, con quay còn lại cuối cùng thì bị gọi là hầm. Quay hầm bị tất cả các con
quay khác nó chọi. Có con quay qúy của mình, giờ nhìn chúng nó chọi, nó bổ, nó
hầm, nó làm tình, làm tội, với những nốt đinh đóng sâu vào thân quay, cũng làm
cho chủ quay cảm thấy con tim đau đớn lắm! Thế nên nếu không có bạn, chúng nó
hầm cho cả tiếng đồng hồ. Buồn cũng muốn khóc luôn!!
Con gái thì không biết chơi trò này. Ai cũng có thủa đi nghịch anh Minh nhỉ? Tụi con gái M hồi đó còn dám mặc áo dài trắng chất ba chở nhau bằng xe đạp đi giữa trưa nắng nữa kìa. Cái thủa xưa thật là bình yên.
ReplyDeleteỞ bên blogspot này anh kg có link của các bạn nên ít bạn ghé thăm anh quá! Hết vui như hồi ở Mul rồi anh Minh nhỉ.
Chúc anh luôn vui nhé.
Chừng nào rảnh, chắc nhờ TTM link các bạn dùm.
DeleteCám ơn TTM Gốc Mai ghé thăm, đúng thời nhỏ mình cũng theo chúng bạn ở quê nghịc nghịch chút chút.
ReplyDelete